16 LỜI KHUYÊN VỀ CHẾ ĐỘ ĂN UỐNG
1. Giữa sữa và sữa đậu nành, hãy nên chọn đậu nành.
2. Nếu cảm thấy rằng bạn vẫn có thể ăn thêm một nửa bát cơm nữa thì tốt nhất hãy rời khỏi bàn ăn. Chỉ ăn no khoảng 70 – 80% là tốt nhất.
3. Ngay cả khi cơ thể bạn không cảm thấy đói khát, tốt nhất vẫn duy trì uống tối thiểu 4 ly nước mỗi ngày.
4. Nên bổ sung sữa chua nhiều hơn.
5. Tránh xa thuốc lá và rượu.
6. Thêm thành phần ngũ cốc và rau vào chế độ ăn bình thường hàng ngày.
7. Uống trà xanh tốt hơn hồng trà.
8. Coi trọng bữa sáng sẽ tốt hơn là bữa tối
9. Kiểm soát lượng muối
10. Nên đánh răng sau khi thức dậy, sau đó uống nước.
11. Không ăn (uống) nước canh lẩu khi đã được nấu đi nấu lại quá lâu.
12. Ăn mỗi ngày 2 quả táo vào buổi sáng và buổi tối sẽ giải quyết và cải thiện hiệu quả tình trạng táo bón.
13. Ăn trái cây trước bữa ăn tốt hơn sau bữa ăn.
14. Ăn cá ít nhất một lần một tuần.
15. Tránh xa đồ uống có ga.
16. Bạn có thể uống một ly rượu vang đỏ trước khi đi ngủ.
11 LỜI KHUYÊN VỀ VẬN ĐỘNG
1. Tận hưởng ánh nắng mặt trời trong khoảng thời gian từ 8-9h sáng;
2. Nên chạy bộ chậm và đi bộ nhanh
3. Thói quen ngâm chân nước ấm có hiệu quả tốt trong việc ngăn ngừa chứng bệnh giãn tĩnh mạch.
4. Khi tinh thần mệt mỏi, không cần thiết phải tập thể dục để xoa dịu nó, cách tốt nhất là nghỉ ngơi, điều này quan trọng hơn.
5. Hạn chế tập thể thao ngoài trời vào mùa đông khi thời tiết quá lạnh giá.
6, Di chuyển khoảng cách dưới 10 tầng, không nên đi thang máy.
7. Nên thường xuyên đứng xem TV.
8. Tập thể dục trong nửa giờ mỗi ngày thay vì 3 giờ vào cuối tuần.
9. Nên thường xuyên đi dạo
10. Nằm ngủ trên một chiếc giường có đệm cứng vừa sẽ thuận lợi hơn cho sức khỏe cột sống.
11. Nghỉ ngơi ít nhất nửa giờ sau khi tập thể dục rồi sau đó mới có thể đi tắm.
5 LỜI KHUYÊN VỀ SINH LÝ HỌC
1. Không nên ngồi vắt chéo chân (chân chữ ngũ), để tránh không làm đè nén các dây thần kinh.
2. Quần áo của năm ngoái nên được lấy ra phơi nắng trước khi tiếp xúc và mặc lại.
3. Không nên suốt ngày ăn lại thức ăn thừa.
4. Không nên gội đầu quá nhiều, 2-3 ngày gội 1 lần là được.
5. Buổi trưa nhất định phải nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng không nên quá 40 phút.
5 LỜI KHUYÊN VỀ MỐI QUAN HỆ VỚI BẠN ĐỜI
1. Đừng dành quá nhiều thời gian chăm sóc con cái hay các mối quan hệ bên ngoài khác mà bỏ qua việc quan tâm tới chồng/vợ của bạn.
2. Những cảm xúc dành cho người yêu, cũng cần phải đầu tư bằng cả trái tim chân thành và dụng công.
3. Nếu như có xung đột xảy ra, mỗi người nên tự lùi lại 1 bước.
4. Thỉnh thoảng nên tạo ra một chút ngạc nhiên.
5. Đừng quên ngày sinh nhật của người ấy.
5 LỜI KHUYÊN VỀ HẠNH PHÚC
1. Trân trọng mọi thứ bạn đang có trong hiện tại, ngay bây giờ.
2. Con người ta sống vốn chỉ là những trạng thái cảm xúc, tâm trạng. Hãy nắm lấy hôm nay, xây dựng cho ngày mai và lưu giữ mãi mãi ở những ngày sau.
3. Chỉ cần bạn biết cảm nhận mọi thứ bằng trái tim, thì hạnh phúc sẽ luôn luôn hiện hữu ở bên cạnh bạn.
4. Biết đủ là đủ, tự hài lòng chính là hạnh phúc.
5. Chỉ cần có những người thân đồng hành với mình, có bạn bè quan tâm thân thiết, có một cơ thể khỏe mạnh, chỉ như vậy thôi, bạn đã là người hạnh phúc nhất thế giới.
KỸ THUẬT THỞ GIÚP NGỦ NHANH & SÂU 4-7-8
Phương pháp "hơi thở thư giãn", bao gồm thở vào trong 4 giây, giữ hơi trong 7 giây và thở ra trong 8 giây.
Kỹ thuật thở này đòi hỏi một người phải tập trung vào việc điều hòa hơi thở, thay vì suy nghĩ và lo lắng khi bạn nằm xuống ngủ vào ban đêm.
Cách thở này có nguồn gốc từ một bài tập thở của Ấn Độ tên pranayama (điều hòa hơi thở), hiện vẫn được áp dụng trong yoga, thiền..
Các bước thực hiện:
Bước 1: Thở ra, hoặc thổi hơi ra hoàn toàn bằng miệng. Lưu ý thở mạnh, tạo thành tiếng. Đầu lưỡi đặt đằng sau răng hàm trên.
Bước 2: Đóng miệng, hít nhẹ nhàng bằng mũi, đếm thầm trong đầu đến 4.
Bước 3: Nín thở, đếm đến 7.
Bước 4: Lại thở mạnh ra thành tiếng, đếm đến 8.
Bước 5: Đóng miệng vào và hít nhẹ nhàng, lặp lại toàn bộ quá trình thêm ba lần nữa.
Nếu kỹ thuật này chưa đủ giúp bạn ngủ nhanh thì nên được kết hợp với các vật dụng hỗ trợ như mặt nạ ngủ, nút tai, nhạc thư giãn, tinh dầu khuếch tán hoa oải hương hoặc tránh uống nước có caffeine trước khi ngủ.
QUY TẮC 3 PHÚT SỐNG KHỎE SUỐT ĐỜI
Chải răng trong 3 phút
Phương pháp đánh răng “3-3-3”, tức là mỗi ngày nên đánh răng 3 lần, sau bữa ăn 3 phút, mỗi lần đánh 3 phút. Nguyên tắc cơ bản khi đánh răng là chải sạch mọi mặt, từ bên trong lẫn bên ngoài của hàm răng.
Nằm trên giường 3 phút sau khi tỉnh dậy
25% trường hợp đột quỵ và đột tử xảy ra vào buổi sáng từ 7h đến 8h. Người già bị huyết áp cao hoặc mắc bệnh tim, mỗi khi thức giấc không nên ngồi dậy ngay mà trước tiên hãy nhắm mắt dưỡng tâm 3 phút rồi từ từ vận động từ tứ chi đến phần đầu, cổ.
Đun nước thêm 3 phút sau khi sôi
Khi đun nước cần làm theo các bước: Trước tiên, để nước trong ấm một lúc rồi mới bắt đầu đun sôi; khi nước sôi mở nắp ấm; cuối cùng đợi nước sôi tầm ba phút và để lửa nhỏ. Cách đun này giúp các chất có hại trong nước bay hơi.
Ăn đồ nóng và uống lạnh cách nhau 3 phút
Sau khi ăn đồ nóng huyết quản sẽ giãn ra. Nếu uống nước lạnh ngay, huyết quản đột ngột co lại làm huyết áp tăng cao dẫn đến đau đầu, buồn nôn, đau bụng. Vì vậy, tốt nhất không nên ăn đồ nóng và đồ lạnh cùng lúc mà nên cách 3 phút.
Ngâm trà trong 3 phút
Ngâm trà trong nước 70-80 độ C khoảng 3 phút sau đó thay nước và tiếp tục ngâm trà thêm 3 phút nữa làm tăng hương vị của trà. Bên cạnh đó, caffeine tiết ra giúp người uống tỉnh táo, sảng khoái tinh thần.
Không tức giận quá 3 phút
Năng lượng tiêu tốn trong 10 phút tức giận tương đương khi chạy 3.000 m. Ngoài ra, các phản ứng sinh lý lúc tức giận kích thích cơ thể sản sinh các chất độc phức tạp hơn bất cứ cảm xúc nào. Do đó, người tức giận khó sống lâu. Muốn tăng sức khỏe cũng như kéo dài tuổi thọ, bạn không nên tức giận quá.
-st-
同時也有1部Youtube影片,追蹤數超過331萬的網紅Khoa Pug,也在其Youtube影片中提到,Thanh niên hai lúa vào buffet 5 sao học làm sang ăn uống theo kiểu quý tộc và cái kết cười té ghế. - Khách sạn 5 sao Sheraton tại Sài Gòn có tổ chức t...
rượu vang Ý giá bao nhiều 在 Facebook 的精選貼文
Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” Ngắn | Gào )
Phần 7: Vì cô đơn nên yêu một người. Vì yêu một người nên càng cảm thấy rất cô đơn.
“Không ai có thể đánh mất dù là quá khứ hay tương lai - làm sao con người có thể đánh mất thứ mà họ không có? Chỉ có khoảng khắc hiện tại là có thể bị cướp đi. Và nếu đó là tất cả những gì họ có, thì còn gì khác có thể bị đánh mất nữa đâu?” - MARCUS AURELIUS
Như hầu hết những người trẻ tuổi khác, tôi thường xuyên thức khuya. Cho dù ai cũng thừa biết rằng, thức khuya hại cho sức khoẻ và là điều chẳng nên làm thường xuyên. Nhưng sự tĩnh lặng của màn đêm luôn có một sức quyến rũ kỳ lạ. Đôi khi, tôi cảm thấy đêm thật bận rộn. Nhưng khác với sự bận rộn của ban ngày, khi màn đêm xuống, chúng ta bận rộn một cách thong thả hơn với những gì mình thích.
Nghĩ lại thì, suốt khoảng thời gian chúng tôi bên nhau, là khoảng thời gian tôi ngủ ngon giấc nhất. Mỗi lần ở bên anh, anh đều đưa tay cho tôi gối đầu lên, suốt cả một đêm. Nếu tôi cựa mình, anh sẽ vòng tay ôm tôi lại, rồi vỗ nhẹ cho tôi ngủ ngon. Giống như dỗ dành một đứa trẻ vậy. Sau tất cả những cảm giác thăng hoa loé lên rồi chợt tắt, người phụ nữ sẽ luôn nhớ nhất cảm giác an toàn khi ở bên cạnh người đàn ông của mình. Chẳng phải thế sao?
Yêu đôi khi đơn giản chỉ là một giấc ngủ ngon trong vòng tay đối phương.
Mặt Trời có một cuộc sống vô cùng rượt đuổi. Anh bận rộn. Rất bận rộn. Đó là cái giá phải trả cho thành công. Chẳng ai thành công sớm mà thong dong bao giờ. Đừng tin vào những bài học làm giàu trong sách vở, hay lời răn dạy của những chuyên gia quản lý thời gian bằng miệng. Họ xây dựng lên một cuộc sống lý tưởng hoàn toàn không có thật. Tất cả những người thành công mà tôi biết đều cống hiến thời gian của họ từng phút giây cho sự nghiệp, trong đó bao gồm rất nhiều mối quan hệ cần phải duy trì, chăm sóc và quan tâm.
Không có ngoại lệ.
_________
Quay trở về đêm hôm đó, chúng tôi đã ở bên nhau. Chẳng phải như những đứa trẻ mới rung động lần đầu. Nhưng cảm xúc khi ở bên anh luôn rộn ràng, hoang dại và đầy mới mẻ với tôi. Tôi không phải cô bé mới lớn rụt rè. Nhưng lúc bên anh, tôi vẫn luôn thấy mình bé nhỏ. Anh luôn dẫn dắt tôi. Dẫn dắt cả tâm trí lẫn thể xác, dẫn dắt cả tình yêu với một phần tâm hồn chìm đắm trong mộng tưởng mà anh xây dựng nên.
Anh rất mãnh liệt, không chỉ ở đêm đầu tiên của chúng tôi ở hòn đảo xa xôi ấy. Mà cả sau này, mỗi lần chúng tôi bên nhau, anh đều mãnh liệt và thô bạo như vậy. Anh có vẻ là người thích sở hữu. Nó thể hiện qua mọi cử chỉ, hành động và cả cách anh chiếm lấy cơ thể tôi. Anh luôn để lại trên cổ và gần xương quai xanh của tôi những vết bầm tím như đánh dấu chủ quyền. Có lần, tôi nói với anh, khi anh tiến đến như thể đang muốn … cắn cổ tôi vậy: “Đừng làm thế! Em không muốn để lại hickey. Lần nào cũng cả nửa tháng mới hết. Đau lắm.”
Nhưng anh mặc kệ, phớt lờ lời tôi nói.
Anh là thế. Luôn luôn làm điều bản thân muốn. Thiêu đốt tất cả những gì cản trở mong muốn và con đường phía trước của anh.
Tất cả ở đây, có thể, gồm có cả… tôi trong đó.
Sau đêm đầu tiên bên nhau, chúng tôi vẫn tỏ ra bình thường với tất cả mọi người xung quanh. Nhưng rõ ràng, mối quan hệ này đã bước sang một giai đoạn mới. Chuyện ngủ với một ai đó ở thời đại này, không chứng minh điều gì to tát cả.
Nhưng việc ngủ với người mình yêu, lại khác, nó đã mở sang trang mới với sự tin tưởng và kỳ vọng lớn hơn vào mối quan hệ. Kỳ vọng ở đây không mang hàm ý hôn nhân hay ràng buộc. Kỳ vọng chính là cảm giác như mình đã chắc chắn là một phần rất gần, rất gần với người mình yêu thương. Sự tiếp xúc thể xác của những kẻ đang yêu không đơn thuần chỉ là thoả mãn dục tính bên trong mỗi người. Khi yêu, nó còn là xúc tác cho tâm hồn gần nhau thêm một chút.
Tôi không còn đặt cho mình quá nhiều câu hỏi hay lo lắng vẩn vơ nữa. Những tuần sau đó có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong mối quan hệ của chúng tôi. Mọi thứ đều yên bình trôi qua.
Anh Long tài xế đã xin đi làm trở lại. Việc muốn ở nhà thường xuyên với vợ con cũng không thể thay cho việc cần có một thu nhập tốt để nuôi sống cả gia đình. Sau một thời gian chăm vợ sinh nở, anh đã không thể tìm kiếm được một công việc nào có thu nhập tốt hơn làm tài xế cho Mặt Trời. Chính vì vậy, anh ấy xin quay trở lại.
Nhìn anh Long ái ngại, rụt rè, khó khăn lắm mới mở lời được, thực sự trông rất đáng thương. Anh ấy to lớn, nhìn hơi bặm trợn nhưng vô cùng hiền lành. Anh Long đã làm việc cho Mặt Trời nhiều năm, vốn kiệm lời, tài xế riêng thì nên như thế. Vì trên xe, có mọi bí mật, vậy nên Mặt Trời rất vui mừng chào đón anh Long trở lại.
Anh ấy cũng là người duy nhất, à không, ngoại trừ Quang, biết mối quan hệ của tôi và Mặt Trời.
Một tuần trước sinh nhật tôi, vào đầu tháng 5, anh ấy phải đi công tác. Nhìn vào lịch trình, tôi có thoáng chút buồn, vì có vẻ như anh ấy sẽ không về kịp sinh nhật của tôi.
Nhưng nghĩ lại thì ngày đấy tôi sống thật buồn cười. Rõ ràng là rất mong đợi những bất ngờ lãng mạn vào ngày sinh nhật. Nhưng lại luôn tỏ ra chẳng quan trọng lắm.
Tôi nhận ra lúc đó, mình theo đuổi tôi của lúc này, tôi của rất nhiều năm sau mới có thể là tôi của những năm hai mươi đầy khao khát.
Đến một lúc nào đó, bạn thậm chí đủ bận rộn để quên đi sinh nhật của chính mình. Bạn sẽ bật cười thấy bản thân khi xưa thật ngốc nghếch khi muốn háo hức mà lại cứ phải cố tỏ ra đã trưởng thành.
Trước lúc anh bay, anh nói với tôi rằng:
- Anh sẽ cố gắng về trước ngày Lucy về.
Tôi có đôi chút hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười, hôn anh chúc anh đi thuận lợi.
Anh phải về trước ngày Lucy về nước là đúng rồi, bởi đó là con gái anh mà. Tôi đâu thể ghen tị với một đứa trẻ. Vậy là quá hẹp hòi, xấu tính. Nhưng không biết, anh có nhớ rằng sắp đến sinh nhật tôi không nhỉ?
Tôi nhanh chóng xua đi suy nghĩ đó.
Năm nào mà chả có sinh nhật. Sao cứ phải đặt nặng làm gì?
Anh dặn anh Long ở nhà đưa đón tôi trong một tuần anh đi công tác. Nhưng tôi cảm thấy việc này rất phô trương và không cần thiết. Nên đã nói anh Long cứ thoải mái nghỉ phép một tuần để chăm sóc vợ con. Tuần đó, tôi đi làm bằng chú xe ôm quen thuộc. Cảm thấy yêu đương thật tốt, nhưng những ngày không có anh ở đây, tôi rất nhớ, cũng lại cảm thấy… rất tự do.
Xét cho cùng khi ấy tôi con trẻ, người trẻ thường muốn nhiều thứ lắm.
Về tôi và Quang, có lẽ tình cảm của Quang dành cho tôi, chỉ mình tôi cảm thấy rằng nó chẳng có gì sâu đậm kiểu yêu đương như người ngoài vẫn nghĩ. Từ sau chuyến công tác Philipine, thì ngoài gặp nhau ở công ty, thì ít khi chúng tôi nói chuyện riêng lắm.
Quang chưa từng theo đuổi tôi quá đỗi nhiệt tình. Cậu ấy vốn dĩ vẫn luôn trêu chọc, nửa đùa nửa thật. Sau này, khi chúng tôi trở nên thân thiết và hiểu nhau nhiều hơn, tôi cảm thấy sự vô tư của Quang giống như một lớp vỏ bọc che giấu đi tất nhiều thương tổn.
Chủ tịch có ba đời vợ, mẹ của Quang là vợ thứ hai. Người vợ đầu vì không thể sinh con được, nên hai người đã chia tay. Lúc chủ tịch lấy mẹ Quang, bà ấy là hoa hậu, rất đẹp và có sự nghiệp rực rỡ. Nhưng đoá hoa rực rỡ ấy, đã lui về hậu phương để chăm sóc chồng con, sau khi sinh Quang. Nếu chỉ có thế thôi, thì bức tranh cuộc đời của cậu ấy sẽ được xem là đẹp. Chẳng có chút buồn bã nào.
Nhưng mẹ Quang ngoại tình, và người mà bà ấy ngoại tình lại chính là tài xế của gia đình. Tất nhiên, chủ tịch đã không chịu được đả kích này. Họ đã chia tay, một cuộc chia tay không hề êm đẹp.
Thực ra bất cứ cuộc chia ly nào đều có lý do rất dài đằng sau đó, không chỉ có thể tóm tắt bằng một hai câu thiếu đầu, thiếu cuối.
Cuối tuần đợt Mặt Trời đi công tác, bỗng Quang nói chở tôi về, rồi lại rủ tôi đi uống một chút. Có vẻ hôm đó, tâm trạng cậu ấy hơi trùng. Nên tôi không muốn bỏ rơi bạn bè, liền đồng ý. Chúng tôi có đi một quán rượu vang vắng vẻ, ngồi chill một chút như hai người bạn. Quang trầm tư khác hẳn ngày thường, cậu ấy đã trong thoáng chốc mở cửa cho tôi bước vào trong một phần ký ức.
Trong mắt tôi, chủ tịch không phải là người xấu. Ông rất trầm lặng và kiệm lời. Nhưng có vẻ như ông là người đặc biệt không thích, cực kỳ ác cảm với những người trong showbiz. Mọi dự án quảng bá của chúng tôi cho các dự án, đều không sử dụng gương mặt đại diện nữ là ca sĩ, diễn viên hay hoa hậu. Mà chủ yếu sử dụng chính nguồn lực bên trong.
Vợ ba của chủ tịch cũng là một người phụ nữ bình thường, không phải một người nổi tiếng như mẹ của Quang trước đây.
Quang bảo rằng từ khi vào tiểu học, đã luôn nghe những âm thanh ồn ào trong chính ngôi nhà hiếm có ngày bình yên của mình. Chủ tịch rất ít nói, nhưng mẹ cậu thì lại muốn ông ấy nói. Để gây sự chú ý với chồng, chứng minh mình tồn tại trong căn nhà ấy, bà ấy đã cố gắng làm mọi thứ, từ đập phá cho đến đánh cả Quang. Và cuối cùng, bà ấy đã “all in” cho cuộc hôn nhân này bằng việc ngoại tình chấn động.
Rồi Quang hỏi tôi:
- Dù mẹ em có đáng trách. Nhưng cũng thật khổ sở đúng không? Sống trong ngôi nhà rộng nhưng sự tồn tại của mình giống như không tồn tại.
Tôi không biết sâu xa căn nguyên của những im lặng và ồn ào trong quá khứ mà Quang đã có là gì? Nhưng xét cho cùng đối với mọi đứa trẻ, không vật chất nào có thể thay thế một tuổi thơ bình yên. Tôi cũng giống Quang, bố mẹ tôi cũng chia tay nhau. Nhưng tôi may mắn hơn cậu ấy, rằng bố mẹ tôi chưa từng một ngày cư xử với nhau tệ bạc.
Bỗng dưng tôi có một sự đồng cảm da diết với Quang, tôi cảm thấy bằng một cách nào đó, chúng tôi thật hiểu những gì đối phương đã từng trải qua. Và giờ, chúng tôi giống nhau, vì chúng tôi đều chỉ có một mình, sau tất cả.
Quang mỉm cười, cầm ly rượu vang đỏ xoay nhẹ rồi chạm khẽ vào ly của tôi, đưa lên uống vơi một nửa:
- Em sợ trở thành người giống bố. Và cũng sợ lấy một người vợ giống mẹ.
Tôi nhìn vào ánh đèn đang sóng sánh phải chiếu trên ly rượu của mình. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, vô thức tôi đáp:
- Quá khứ chỉ là quá khứ thôi. Sợ hãi quá khứ sẽ bỏ qua hiện tại đấy. Thời buổi này, đâu cần quan tâm quá đến hôn nhân.
Quang nhìn tôi, nhếch mép cười. Đôi mắt cậu ấy hơi đỏ. Chậm rãi rót thêm rượu vào ly của chúng tôi, Quang nói:
- Chị có vẻ không thích kết hôn nhỉ? Đám con gái chẳng phải luôn mơ về đám cưới à? Rồi sinh bao nhiêu đứa con? Gọi nhau vợ vợ chồng chồng.
Tôi cười, Quang nói đúng, ngay cả lúc này khi đang rất yêu Mặt Trời, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Tôi luôn cảm thấy cứ yêu nhau là được rồi. Đâu nhất thiết phải ràng buộc nhau bằng hôn thú. Đặt tên cho một mối quan hệ làm tất cả những người bên trong nó đều áp lực.
- Ừ, không thích. Cảm thấy ngột.
Quang lại uống rồi hỏi:
- Thế với anh Minh thì sao? Chị không xác định gì à?
Tôi cười:
- Thật may là anh ấy đã có con rồi. Chắc anh ấy cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu cứ chỉ bên nhau thôi và đừng khoác thêm chức danh nào cả. Chị nghĩ thế!
Quang lấy ngón tay búng vào trán tôi khiến tôi vừa đau vừa giật mình, khẽ kêu oái. Cậu ấy nói:
- Đàn ông khi yêu sẽ muốn sở hữu. Nếu người ta không muốn ràng buộc và không chấp nhận bị ràng buộc, họ có thể đi bất cứ lúc nào. Đôi khi, bà chị à, ai đó muốn xích chị lại cũng là thể hiện tình yêu đấy. Dù anh Minh có con rồi, nếu yêu chị, vẫn sẽ muốn có con chung của hai người. Chị chưa từng nghĩ đến à?
Đúng, tôi chưa từng nghĩ tới. Cũng không muốn nghĩ tới.
Quang ghé sát vào tai tôi:
- Thế là em vẫn có cơ hội đúng không? Hay hôm nay mình thử gì đó mới không?
Tôi đẩy Quang ra:
- Vớ vẩn! Đùa ít thôi. Say rồi đấy! Chẳng có cơ hội nào đâu.
Quang phá lên cười:
- Nếu chị yêu em, em sẽ cưới chị.
Tôi cũng cười:
- Nếu cưới nhau, chị sẽ là chồng, còn em là vợ. Cái thứ đàn ông gì mà thích đòi cưới. Người ta chạy còn không xong.
Quang đáp:
- Đổi cách xưng hô đi, cho hợp với mối quan hệ trong tương lai của chúng ta. Sương ơi, Quang chờ nhé!
Bỗng điện thoại tôi reo, anh gọi video call. Nhìn màn hình một lúc, tôi ấn từ chối cuộc gọi. Quang ngó sang: “Sao thế? Sao không nghe?!”
Tôi không trả lời Quang. Nhắn lại cho anh: “Em đang đi bar với bạn. Ồn lắm.”
Anh nhắn lại: “Bar nào? Say chưa?”
Tôi chụp cho anh hình quán. Anh nhắn: “Ừm”
Một lúc sau lại nhắn: “Để anh gọi Long qua đón.”
Tôi trả lời: “Không cần đâu. Bạn em đưa về.”
Anh im lặng và không nhắn thêm gì nữa.
Quang hỏi:
- Sao chị không nói là đi với em?
Tôi cũng không biết vì sao nữa. Chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết phải nói. Tôi cũng đâu nói dối gì? Chỉ là không kể quá chi tiết khi mà anh không hỏi thôi. Cũng chẳng có gì quan trọng cả.
________
Sang tuần vào ngày sinh nhật tôi, đêm hôm đó, tôi vẫn nghĩ chắc anh sẽ nhắn tin chúc mừng tôi vào đúng 0 giờ. Chẳng phải ai cũng mong lời chúc mừng sinh nhật đầu tiên trong ngày sinh, sẽ là đến từ những người thân của mình sao? Nhất là khi, anh đang không có ở đây. Nhưng không, có bốn người nhắn tin chúc mừng sinh nhật tôi lúc 0 giờ, nhưng không có anh. Đó là mẹ, bố, Quang và cô bạn thân lúc này vẫn đang du học thạc sĩ ở Nhật Bản.
Tôi có chút hụt hẫng không hề nhẹ.
Nhưng tôi vẫn kệ, không hề nhắn tin gì cho anh cả.
Tôi muốn chờ thêm, xem liệu anh có nhớ gì đến tôi không?!
Sáng đến công ty, Quang hỏi tôi hôm nay có làm gì vào sinh nhật không? Tôi nói rằng đã ăn tối mừng sinh nhật với bố mẹ từ tuần trước. Thực ra, tối nay vốn định về nhà sớm video call với Mặt Trời. Nhưng có vẻ anh ấy không có thời gian dành cho tôi rồi. Nên nhìn chung là không có kế hoạch gì đặc biệt cả.
Tôi nói: “Không! Như mọi ngày. Đi làm xong đi về.”
Quang búng tay: “Good! Vậy lát đi với em! Em bao sinh nhật. Sinh nhật phải vui chứ!”
Chiều, tan làm, vẫn không hề có động tĩnh gì của anh. Quang đưa tôi về nhà để thay đồ. Sau đó, cậu ấy đi về để thay quần áo và sẽ quay lại đón tôi vào lúc 9 giờ tối.
Tôi tắm rửa, chọn cho mình một bộ váy lụa đỏ ôm sát, trễ ngực, rất tôn dáng. Giữa ngực, chỗ gần xương quai xanh có một vết tím do đêm trước khi đi công tác anh “để lại”, tôi lấy phấn cố gắng che đi vì hôm nay mặc chiếc váy này, vết tím rất dễ đập vào mắt người đối diện.
Trang điểm, duỗi tóc nhẹ. Rồi ngồi bần thần nhìn điện thoại thở dài.
Điện thoại rung, tin nhắn đến, tôi vội vàng chộp lấy. Là tin nhắn của anh. Lúc đó, tôi đã mừng rỡ biết bao. Nhưng mở ra lại là: “Em ăn tối chưa? Ngày mốt anh về, sau đó anh đợi ở sân bay đón Lucy luôn. Nói anh Long ra đón anh trễ một chút vì chờ Lucy hạ cánh sau anh 1 tiếng.”
Hết. Nội dung tin nhắn chỉ đơn giản vậy. Không khác nào tin nhắn giao việc cho trợ lý xếp lịch trước đây.
Thất vọng. Tôi nhắn lại: “Ok anh.”
Muốn nhắn thêm: “Hôm nay là sinh nhật em đấy.” Nhưng lại thôi.
____________
Tối hôm đó, Quang và một vài người bạn đặt bàn tại một club nổi tiếng trong thành phố. Tôi ít khi đi club vì không thích ồn ào cho lắm. Nhưng Quang nói hôm nay hãy phá lệ đi, thả lỏng bản thân một chút.
- Xoã một hôm đi Sương bà già ơi. Hôm nay xinh đấy!
Cậu ấy vừa nói vừa lôi trong túi ra một chiwecs hộp, đưa cho tôi rồi nói:
- Chúc mừng sinh nhật.
Tôi mỉm cười nhận lấy:
- Cám ơn nhé!
Quang bảo:
- Mở ra đi
Tôi chiếc hộp nhỏ be bé màu xanh dương, bên trong là một chiếc dây chuyền nhỏ có mặt trăng khuyết ôm lấy một ngôi sao nhỏ, gắn viên đá lấp lánh màu xanh đậm bé xíu. Rất xinh.
Quang hỏi:
- Thích không?
Tôi gật đầu:
- Đẹp! Có mắt thẩm mỹ đấy! Cám ơn 100 lần nhé! Rất thích.
Quang chìa tay ra hất cằm, ra hiệu tôi đưa lại cho cậu ấy chiếc dây chuyền. Quang xoay vai tôi lại, rồi vén tóc:
- Để em đeo cho. Hôm nay mặc cái váy này hợp đấy. Người lùn xấu như chị nên mặc đồ đẹp vào để tăng giá trị thẩm mỹ lên nhớ! Suốt ngày mặc đồ công sở trông như hâm dở.
Tôi nhăn mặt:
- Chê bai ít thôi. Ghét của nào trời trao của nấy! Chê lùn chê xấu, mai mốt yêu phải ai còn lùn xấu hơn tôi.
Quang bật cười:
- Ơ thật không? Thế thì Quang ghét cay ghét đắng Sương xấu xí lùn tịt.
_________
Đêm hôm đó, tôi đã uống rất nhiều. Phần vì không khí trong club, phần khác vì tâm trạng có đôi chút chông chênh. 11 giờ 30 phút, màn hình Led của Club hiện lên chữ: “Happy birthday Ms An Sương.”
Quang và các bạn hú hét, xoay người tôi quay lại nhìn về phía Dj. Nhạc Happy Birthday remix vang lên, Dj còn không ngừng: “Happy Birthday Ms An Sương. Một món quà đến từ Mr. Huy Quang.”
Tôi buồn cười, thấy trẻ trâu như thế này thỉnh thoảng cũng vui ra phết.
_______
Khoảng một giờ sáng, tôi nói muốn về nghỉ vì đã hơi say rồi. Thấy mặt tôi đỏ au, Quang nói tôi ra ngoài đợi một chút, cậu ấy đi lấy xe.
Tôi đứng đợi Quang trước cửa, buổi đêm, không khí thật dễ chịu. Bên ngoài, cũng không ồn ào như trong club. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Bỗng có hai cô gái trẻ, có thể là bằng hoặc kém tuổi tôi, một cô bé mặc chiếc đầm bodycon ánh kim, một cô còn lại tóc dài nhuộm xám, mặc váy ngắn da màu đen, tiến lại gần tôi.
Cô gái váy ánh kim hỏi:
- Chị có lửa không?
Tôi lắc đầu.
Cô ấy lại hỏi:
- Chị không hút thuốc à?
Tôi vẫn lắc đầu. Không để ý hai người bọn họ. Tôi không nhu cầu làm quen hay giao tiếp với ai lúc này.
Cô gái váy ánh kim đưa điếu thuốc lên, lấy bật lửa trong túi châm và hút một hơi dài.
Tôi nhăn mặt khó chịu. Rõ ràng cô ta có bật lửa, sao lại còn hỏi tôi? Bắt chuyện kỳ cục.
Cô ta nói:
- Không hút thuốc, chắc cũng không chơi thuốc. Vậy là gái ngoan à? Gái ngoan sao lại đi giật bồ giật chồng người khác?
Tôi chưa kịp phản ứng gì, cô ta liền dí điếu thuốc đang hút dở vào ngực tôi.
Giật mình, do không đề phòng, tôi chỉ kịp hất điếu thuốc ra khỏi người. Nhưng đã bị bỏng một vết. Chưa kịp nói gì thì cô ta lao vào túm tóc tôi, lấy đế giày gót nhọn đạp vào bụng, khiến tôi ngã lăn ra đường.
Cô gái còn lại, đứng quay phim bằng điện thoại, không ngừng nói:
- Ngoại tình à? Cướp chồng à?!
Sau khi tôi bị xô ngã, loạng choạng đứng dậy:
- Chúng mày làm cái gì đấy hả?!
Cô gái mặc váy ánh kim chỉ tay vào mặt tôi:
- Mày yên phận làm gái ngoan đi. Đừng dở trò cướp giật. Tao cảnh cáo mày đấy!
Rồi cô ta giơ tay lên định tát tôi. Nhưng tôi đã đỡ được và bẻ ngược tay cô ta lại. Máu điên của tôi đã dồn lên tới não. Chẳng biết vì sao mình lại rơi vào tình huống này. Nhưng tôi không phải loại người dễ dàng để ai muốn đánh muốn chửi gì cũng được. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, con thú trong tôi như muốn xổ lồng rồi đấy.
- Này, mấy con ranh con! Tao không biết chúng mày là ai. Đừng có mà láo lếu. Mày thích gây chuyện đúng không?! Được!
Nói dứt lời, tôi bẻ tay cô ta ra đằng sau, túm tóc giật ngược lại dí sát mặt vào cái điện thoại mà bạn cô ta đang cầm để quay lại.
- Mày thích quay đúng không? Quay cho rõ mặt bạn mày đi!
Cô gái kia bỗng chốc trở nên ú ớ. Còn cô gái váy ánh kim thì cố gắng gồng mình giật người khỏi tay tôi. Miệng liên tục chửi bới tục tĩu.
Đúng lúc này, Quang chạy xe tới. Thấy cảnh tượng đang diễn ra, Quang vội vàng chạy tới, kéo tay tôi ra.
- Chuyện gì vậy Sương?
Mặt tôi bị xước và chảy máu do bị quẹt vào móng tay của cô gái kia. Tôi lấy tay lau vết máu:
- Hai con thần kinh này tự nhiên lao vào chị.
Quang nheo mặt nhìn hai cô gái. Cô váy đen vẫn đang cầm điện thoại quay phim. Quang hất mặt cô váy ánh kim lên:
- Chuyện gì đấy?!
Cô gái ánh kim không trả lời, tức tối định tiếp tục lao vào tôi, bị Quang ngăn lại rồi tát cho một cái tát trời giáng, đến mức tôi còn kinh hãi. Vì Quang rất cao to, bàn tay rất lớn. Cái tát ấy hằn vết trên mặt cô ta.
Cô ta ôm mặt nức nở:
- Anh đánh em vì con già này? Mắt anh có bị mù không?
“Già?” - Ngày hôm nay tôi mới vừa mới tròn hai mươi ba. Thật là quá đáng.
Tôi bất giác hiểu ra tình huống này là gì. Quang tức giận, mặt nóng phừng phừng, cậu ấy chỉ thẳng vào mặt cô gái váy ánh kim:
- Cô im ngay!
Tôi kéo tay Quang:
- Dừng lại đi. Mình là đàn ông. Nên nhớ thế.
Quang hất tay tôi ra:
- Chị ra kia chờ em.
Tôi nhìn hai cô gái, phần vì đang vẫn khá là đau, nên chỉ nói:
- Đừng làm gì khi không bình tĩnh.
Rồi ra phía xe của Quang, đứng dựa vào xe, quan sát bọn họ.
Hoá ra tôi bị đánh ghen vì Quang à? Việc này thật quá oan uổng rồi. Tôi vừa đau, lại vừa thấy trải nghiệm này thật tức cười, nên nhếch mép cười nhẹ một cái.
Mẹ tôi từng dạy rằng: “Con không được phép bắt nạt ai trước. Nhưng nếu bị ai bắt nạt, tuyệt đối không để yên cho họ muốn làm gì thì làm.”
Bao năm nay bươn chải một mình, tôi đã luôn thực hiện tốt lời dạy của mẹ. Nhưng lần này, quả thực là vô vị quá. Bị đánh ghen oan. Càng nghĩ càng buồn cười.
Quang quay lại, xót xa nhìn khuôn mặt và vết bỏng trên ngực tôi. Cậu ấy muốn lấy tay chạm nhẹ, nhưng dường như lại sợ làm tôi đau.
- Xin lỗi Sương nhé!
Tôi nhăn mặt:
- Yêu đương kiểu gì toàn gái giang hồ ghê thế!
Quang lắc đầu:
- Yêu đương gì đâu. Hẹn hò mấy ngày. Không hợp thì chia tay. Nhưng mấy con bé này vớ vẩn quá.
Tôi hất đầu chủ ý bảo Quang lên xe:
- Về thôi. Say đã mệt còn bị ăn đánh oan.
Quang gật đầu; vẻ mặt không nguôi áy náy.
Ngồi lên xe, tôi nói với Quang:
- Mình là đàn ông. Lần sau dù có chuyện gì cũng không nên động chân động tay với phụ nữ. Đàn ông cứ đánh phụ nữ đã là sai rồi.
Quang im lặng suốt chặng đường về. Tôi cảm nhận được sự áy náy trong lòng cậu ấy đang dâng lên mạnh mẽ.
Thỉnh thoảng lại hỏi:
- Còn đau không?
Khi đến chung cư nhà tôi, tôi xuống xe, đưa lại nón bảo hiểm cho Quang:
- Không sao đâu. Chuyện ngoài ý muốn. Mấy vết thương này mấy hôm là lành thôi.
Tôi tạm biệt Quang, quay lưng định đi vào chung cư, bỗng cậu ấy nói:
- Em sẽ làm mọi thứ để bảo vệ người phụ nữ của mình, kể cả có làm tổn thương bất kỳ ai.
Tôi ngoái lại nhìn, mỉm cười:
- Nhưng, tôi không phải người phụ nữ của cậu. Tôi không cần được bảo vệ. Ngủ ngon nhé!
______________
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở buổi tối đó, thì có lẽ chẳng có gì to tát cả. Tuy hơi đau một chút, sáng hôm sau cả người đều ê ẩm. Nhưng tôi thậm chí còn cảm thấy như… mình được tự do hơn mình vốn dĩ, được nổi loạn hơn mình thường ngày. Gồng mình trong môi trường công sở có rất nhiều quy tắc và sự ràng buộc, đôi lúc tôi cũng muốn một lần được xả hết bí bách trong lòng. Tôi bị đánh, phải, nhưng tôi cũng đã đánh lại mà.
Bảy giờ sáng, khi cơ thể còn đang rất nhức nhối vì rượu và những vết thương đêm hôm trước, điện thoại tôi reo lên, tôi uể oải nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng anh với thái độ giận dữ và gay gắt:
- Đêm qua em đã làm cái trò điên rồ gì để clip tràn lan trên mạng vậy? Em có biết suy nghĩ nữa không?
__________
Tuổi trẻ là khoảng thời gian mà cho dù bạn cẩn trọng thế nào, cũng vẫn sẽ mắc vô số sai lầm.
Như Hoa chậm rãi nhấp môi vào ly trà Hoa. Dáng vẻ tao nhã. Chớp mắt, nhấc nhẹ khoé môi.
Bản thân cô biết rõ, có những sai lầm của tuổi trẻ, phải trả giá bằng cả cuộc đời. Bởi vì… chính cô, ngay lúc này, cũng đang trả giá - rất đắt.
( còn nữa )
LTG:
Xin chào các bạn, Cám ơn độc giả đã kiên nhẫn đợi phần 7. Phần này chủ yếu triển khai tình tiết để làm bước đệm cho sự trở về của Như Hoa ở những phần sau, nên không có nhiều chi tiết gay cấn lắm. Tuy nhiên, vẫn mong mọi người vẫn dành thời gian và sự yêu mến tiếp tục theo chân câu chuyện của An Sương trong bước đường tuổi trẻ.
Vì tuần này, con gái lớn của mình đã đi học online lại rồi. Công việc cũng tất bật hơn trước nên chắc cách 1-2 ngày mình mới lên một phần được. Do truyện viết cuốn chiếu nên viết tới đâu mình đăng tới đó. Xin hãy thông cảm và tiếp tục ủng hộ “Như Đoá Hoa Sương” nhé! ❤️
rượu vang Ý giá bao nhiều 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最讚貼文
Săn thú trong rừng thẳm
Kỳ 3: BẮT ĐẠI XÀ VÀ BẮN GỤC NAI
Ký sự của PHẠM DƯƠNG NGỌC
BẮT ĐẠI XÀ
Đêm đầu tiên của cuộc săn, bắn hạ được chú nhím, tuy không phải thành công lắm, song ai cũng phấn chấn và hy vọng ngày mai sẽ tìm được xác con lợn rừng theo vết máu và vết chân khập khiễng của nó.
Ngọn Đản Kháo trồi lên giữa đại ngàn Cáp Tà cao ngất ngưởng như chiếc cột chống trời trong truyền thuyết của bản làng người Nùng. Đỉnh Đản Kháo chặn những đám mây từ phương Đông dạt đến và đổ mưa, tạo thành những dòng thác gầm gào, dữ dội ngày đêm. Rừng Cáp Tà có độ ẩm cao nên theo Khưa có rất nhiều rắn chúa. Khưa bảo, ngày mai lang thang trong rừng thể nào cũng có được dấu vết loài đại xà rừng xanh. Người Mông ở Thông Nguyên là những chuyên gia săn đại xà. Khu rừng nào có bóng dáng loài hổ chúa là người Mông ở Thông Nguyên có mặt. Tuy nhiên, săn rắn chúa bây giờ khó như tìm vàng, có khi cả tháng luồn rừng mà chẳng thấy một vết bò chứ đừng nói là săn được.
Sau hơn nửa ngày trèo núi, mới lên đến lưng chừng ngọn Đản Kháo, chúng tôi lại tiếp tục thả dốc từ độ cao của ngọn núi 2.000m này để tiến sâu vào rừng già Cáp Tà theo dấu chân và dấu máu con lợn rừng bị thương để lại. Lọt được vào trong rừng cũng là lúc mặt trời đã mất tăm mất tích. Mọi người dừng chân, ăn uống qua loa rồi chui vào túi ngủ. Tôi nằm trằn trọc không sao chợp mắt. Chiều nay mệt là vậy mà sao giờ khó ngủ quá. Tôi lần ra bờ suối ngắm trăng giáp rằm, nghe tiếng rừng xào xạc và tiếng sương đọng trên lá rơi lộp bộp cho đến tận khuya.
Mờ sáng, Khưa đã lôi tôi dậy dọn đồ rồi tiếp tục lần theo dấu chân con lợn rừng. Cứ hướng đi của nó mà lần theo thể nào cũng thấy cả ổ. Đang lần theo dấu lợn rừng thì Khưa bỗng reo lên sung sướng khi phát hiện dưới gốc một cây nghiến cổ thụ có vết rắn bò nhẵn thín. Khưa khẳng định vết bò đó là của một con rắn chúa rất lớn.
Vừa quan sát, Khưa vừa giảng cho tôi bài học vỡ lòng về loài rắn đã được ghi vào sách đỏ này. Vết rắn bò còn nhẵn tức là rắn mới bò qua. Vết rõ thể hiện rắn đã sống ở đây từ rất lâu và là rắn to. Nếu thấy dấu rắn thì coi như xác suất tìm được tới 90%. Rắn chúa là loài ít di chuyển, chúng chỉ săn mồi vào mùa xuân, hè, thu. Mùa đông lạnh, lại có sương núi, chúng nằm ẩn trong hang cả tháng không bò ra ngoài.
Cách đây chừng 20 năm, tức thập kỷ 80, vùng Hoàng Su Phì nổi tiếng vì có nhiều rắn chúa. Hoàng Su Phì có rừng già, có nhiều sông suối, ẩm ướt lại là núi đất nên thích nghi với điều kiện sống của loài rắn chúa. Rắn ở đây gồm đủ các loại, từ xanh lè, dài ngoẵng, tới to như con trăn, da mốc sì... thi nhau quăng mình, ngóc đầu trong lau tranh, vách đá. Hồi đó, người Mông, người Dao, người Nùng, người La Chí coi rắn là món ăn thường ngày. Mỗi lần lên nương thể nào cũng phải xách về được vài con rắn làm chả, hấp, nướng, ngâm rượu... Thậm chí, đi giữa đường cái cũng bắt được rắn chạy ngang qua. Người nào không có máu yêng hùng lại khoái khẩu món thịt rắn thì chịu khó buổi sáng đi bộ dọc con đường đá hộc lổn nhổn liên huyện thể nào cũng vớ được đôi ba cái xác rắn bị xe ô tô cán chết nằm cong queo bên đường. Đấy là chuyện của ngày xưa. Giờ rừng mỗi ngày một co dần lên núi cao, con người mỗi ngày một khôn, rắn mỗi ngày một có giá nên nó về xuôi cả rồi. Loài rắn chúa sống chủ yếu trong rừng sâu nên mới còn tồn tại. Tuy vậy, săn được con rắn chúa giờ đây không phải chuyện dễ. Thợ săn rắn luồn rừng cả tháng chẳng được con nào là chuyện thường.
Từ ngày rắn chúa lên ngôi thì người ta đổ xô vào rừng săn tìm. Thậm chí, xã Thông Nguyên còn có vài đội quân chuyên đi săn rắn chúa. Rừng ở Thông Nguyên hết rắn thì họ tìm đến rừng ở nơi khác, thậm chí sang tới cả Lào Cai, Cao Bằng, Yên Bái để truy sát nốt số rắn chúa ít ỏi còn sót lại.
Đám thợ săn rắn đều đã được những tay buôn hợp đồng miệng trước với giá cả thoả thuận. Những tay săn rắn này có thể bán ngay tại bản với giá 200 ngàn/kg rắn to. Đám buôn rắn phần lớn là người miền xuôi lên đây tìm rắn giống về bán lại cho các làng nghề nuôi rắn như Vĩnh Tường (Vĩnh Phúc), Lệ Mật (Gia Lâm), đặc biệt là làng nuôi rắn chúa Phụng Thượng (Phúc Thọ, Hà Tây). Làng Phụng Thượng là nơi tập hợp, trung chuyển tới 90% số lượng rắn chúa có trên cả nước. Từ xưa, người dân Phụng Thượng đã nức tiếng về tài nuôi những con rắn chúa to như con trăn, nặng cỡ 20-25kg, dài 5-7m.
Tôi chạy theo bước chân dài thoăn thoắt của Khưa. Vết con rắn chúa bò in trên nền đất mùn ngày một hiện rõ dần và kết thúc ở một cái hang khá lớn, giữa một khoảng không lau lách, bên con suối nhỏ, dưới một gốc cây lớn đã mục ruỗng từ lâu. Không ai nói ai rằng, mỗi người một việc rất chuyên nghiệp. Mìn lấy thuổng, thuốn, móc, dao... Cheng phát quang bụi rậm và lần tìm những cửa hang phụ cách đó tới cả chục mét ngắm nghía, phán đoán rồi lấy đất cứng đắp lại.
Rắn chúa là loài to nhất trong các loại rắn. Có lẽ nó chỉ kém loài rắn khổng lồ hổ mây, có khả năng nuốt cả trâu bò ở rừng U Minh. Tuy nhiên, chưa ai nhìn thấy loài rắn này. Người ta chỉ biết đến qua các câu chuyện kể của… bác Ba Phi, chuyên nói dóc.
Loài rắn chúa đã được ghi trong sách đỏ và có nguy cơ tuyệt chủng từ rất lâu rồi. Tuổi thọ của chúng có thể tới vài chục năm. Trong môi trường tốt chúng nặng tới 30 kg và dài 7-8 mét. Chúng sống trong các hang động đào sâu trong lòng núi của các loài khác như chồn, cáo, dũi, cầy, chuột rừng... Rắn chúa ăn các loại rắn nước và những con thú cỡ nhỏ. Tuy to lớn song sức chịu đựng lại không dẻo dai nếu tách chúng khỏi môi trường hoang dã. Khi đã bị bắt thì dù chết đói loài mãng xà này cũng không tự ăn mà phải vạch miệng ra rồi đút thức ăn vào tận dạ dày của chúng.
Với kinh nghiệm của mình, Khưa khẳng định đây là một con rắn chúa rất lớn, có thể nặng từ 7 đến 10kg. Tuy nhiên, tóm được nó cũng rất kỳ công. Đây là chiếc hang của loài cáo rồi tiếp đó đàn dũi vào đào thêm nhiều nhánh nữa nên phải thận trọng, chỉ cần bịt sót một ngách là công toi. Khưa khuyên tôi ra xa miệng hang khoảng chục mét để đề phòng bất trắc. So với các loài rắn khác thì rắn chúa rất hiền, chúng không bao giờ tấn công người nếu không đụng đến chúng. Loài rắn chúa to, nặng nên bình thường chúng khá chậm chạp, song nếu thấy nguy hiểm chúng nhanh như gió, có thể quăng mình xa tới 6 mét và cắn chết vài con trâu mộng một lúc. Nọc độc của rắn chúa đã xâm nhập vào cơ thể thì không hy vọng sống sót. Nếu được sơ cứu rồi đưa đến bệnh viện kịp thời thì cũng mê man bất tỉnh vài tuần rồi chết, sống được cũng tật nguyền suốt đời. Chính người đồng hành của Khưa ở xã Thông Nguyên đã phải bỏ mạng ở Chiến Phố cách đây 4 năm khi bị một con rắn chúa cỡ 8 kg “bổ” trúng mặt. Ngón tay út chỉ còn một đốt của Khưa là “chiến tích” khi tóm con rắn chúa trong rừng Pố Lồ. Vừa kịp tránh nhát “bổ” trực diện của nó thì lập tức bị nó “phập” một nhát vào ngón tay. Khưa vung dao chặt đứt phăng ngón tay của mình và thoát chết trong gang tấc. Đốt ngón tay bị chặt đứt năm đó Khưa vẫn giữ làm kỷ niệm. Nó được ngâm trong bình rượu và được đặt trang trọng trong chiếc tủ cũ ọp ẹp.
Ước chừng đã đào được hơn hai giờ đồng hồ, một khoảng đất rộng giữa bốn bề lau lách bị xới tung. Khưa hô hào mọi người chuẩn bị tóm chú rắn chúa đang ngoan ngoãn nằm khoanh mình giữa một khoảng không rộng bằng miệng thúng dưới lòng đất. Khưa đưa chiếc móc kéo mình con rắn lên khỏi miệng hang. Bất ngờ, một khối mốc xì bằng bắp chân lao ra nhanh như chớp. Sên vung cán chiếc thuổng ấn đầu chúa tể loài rắn xuống đất. Khưa lao vào dùng sức mạnh của cả hai cánh tay gân guốc khóa chặt đầu nó lại. Toàn thân đại xà rừng xanh quằn quại, quăng mình uỳnh uỵch tìm cách trốn thoát. Nằm ngoài cả dự đoán của Khưa, con rắn chúa này nặng cỡ 12kg, dài độ 5 mét. Trong ổ của nó còn 3 con rắn con bằng nắm liềm đang ngoe nguẩy. Vụ tóm gọn ổ đại xà này đủ cho đám thợ săn chúng tôi nhậu nhẹt tưng bừng cả tháng ở thị trấn heo hút Vinh Quang.
Sau bữa quần thảo với hang rắn, cả đám thợ săn đều mệt tả tơi. Mìn vẫn còn sung sức nên vác khẩu kíp phục kích mấy chú sóc đang thậm thụt ven bụi cỏ. Bữa cơm tối hôm đó mọi người được thưởng thức món thịt sóc xào mầm thảo quả rất tuyệt. Tôi đánh một giấc ngon lành đến sáng. Tỉnh dậy, ông mặt trời đã lấp ló sau đại ngàn.
ĐUỔI NAI
Giấu đồ đạc dưới gốc cây nghiến cổ thụ, chúng tôi chỉ đeo theo súng và bi đông nước uống, rồi tiếp tục đi theo dấu chân của con lợn bị bắn thương. Đúng như phán đoán của các “chuyên gia” săn thú, càng đi xa, vết máu của con lợn rừng càng ít và thâm sì. Khưa khẳng định nó chỉ bị trúng bụng và chân, không thể chết ngay được.
Cuộc rượt đuổi theo dấu chân lợn rừng là một bài học quan trong đối với tôi. Nó cũng thử thách lòng kiên nhẫn của con người. Đám thợ săn rà soát một cách tỉ mỉ mọi dấu hiệu bằng cả mắt, mũi, tai. Họ lục lọi mọi bụi rậm, gốc cây, khe ngách, phát hiện mọi điều nghi ngờ, đặc biệt là chú ý hướng đi, chiều gió. Mỗi bước đi luôn cẩn thận, chậm, nhẹ và liên tục dừng lại để nghe ngóng. Khi bất chợt phát hiện ra thú thì họ có thể đứng im như tượng. Đi săn trúng nhất là vào sáng sớm hoặc chiều tà, bởi vì khi ăn xong, đàn thú còn nha nhẩn ở bìa rừng, trảng cỏ. Sau cơn mưa vài ngày cũng rất dễ gặp thú đi ăn.
Sau hai tiếng luồn rừng, dấu chân lợn rừng xuất hiện ngày một nhiều và rõ hơn, toe toét trên nền đất đầy lá mục. Phía trước mặt, bên dòng suối Pô Chuông là một bãi rộng, lau lách lút cổ, phía dưới tảng đá cao hơn chục mét, dưới một gốc cây bốn năm người ôm mới xuể có la liệt cành khô, lá khô. Sên bảo đây là ổ lợn rừng. Quả thực, dù trí tưởng tượng của tôi có phong phú cỡ nào cũng không thể hình dung nổi ổ lợn rừng lại to đến vậy. Đường kính của nó rộng đến 5m, có đến cả tấn củi lá được chúng tha về.
Khưa nhận định đàn lợn đã bỏ đi cách đây vài ngày, nếu tìm được chúng cũng còn mệt. Vượt qua dòng Pô Chuông, qua ngọn núi chằng chịt dây leo, trước mặt chúng tôi hiện ra một khu rừng rất sạch sẽ. Đây đó có những vết chân mờ mờ và dấu ăn thể hiện rõ ràng ở những đám cỏ dại. Bất chợt cả 4 dừng lại. Tôi ngơ ngác không hiểu gì. Cheng giải thích rằng đây là rừng cấm, không ai được vào và lấy đi bất cứ thứ gì. Đối với người Nùng, rừng cấm là lãnh địa rất linh thiêng. Trong rừng cấm này, hàng năm diễn ra những lễ hội cầu lộc của người Nùng. Một con chim, một cành củi khô cũng đều là của Thần Rừng, không ai dám xâm phạm. Đàn lợn rừng ở trong đó cũng đã là con vật của thần linh, không ai dám bắt nữa. Chúng tôi đành quay về nơi để đồ, tiếp tục hành trình mới.
Sau bữa trưa thịt nhím luộc cùng với măng rừng, tôi được thưởng thức thêm món mầm thảo quả ăn sống, một đặc sản của người Nùng ở xứ sở mây trời sương núi này.
Sau hai ngày vừa đi vừa nghỉ, xuyên qua các bản làng lấp ló trong những cánh rừng, chúng tôi có mặt ở địa bàn Tuyên Nguyên. Ngày đi, đêm ngủ tại các bản làng và đồ ăn là những thứ có sẵn trong rừng như măng, mầm thảo quả, rau rừng. Những con vật như chồn, sóc, dũi, cầy, cáo... ngày nào cũng bị đám thợ săn bắn hạ làm thức ăn.
Cả xã Tuyên Nguyên rộng lớn là những cánh rừng già ngút ngàn. Đi từ sáng sớm, đến khi bóng chiều xuống dần mà vẫn chỉ thấy một màu xanh thẫm, trầm mặc của rừng. Bản Thượng Bình vẫn mất hút sau những con đường mòn quanh co như sợi thừng mà đám sơn tràng bỏ quên vắt chùng trình trên sườn núi.
Chúng tôi dừng chân trên sườn một ngọn núi cao ngất trời. Ánh hoàng hôn rực lên như đám cháy, bao kín nửa bầu trời. Mặt trời đang lặn, không khí trong suốt như pha lê. Trên suốt chặng đường Mìn cứ càu nhàu vì chưa được nổ súng lần nào. Bất chợt, từ một bụi lau lách lan rộng có một con gà rừng bay ra. Nó chưa kịp đặt đôi chân mỏng manh xuống đất thì “đoàng”, con gà rã cánh xõng xoài. Gã cười đắc chí, đêm nay trong khẩu phần lại có món thịt gà rừng.
Đêm ấy, chúng tôi ngủ ở bìa rừng Thượng Bình. Mới 5 giờ sáng, Khưa đã đánh thức mọi người dậy. Gã bảo có tiếng nai kêu gọi cái. Tôi cùng Khưa vác súng, vạch sương tìm đến nơi có tiếng kêu phát ra lúc nãy.
Đi một lát thì thấy hiện ra một dòng suối nhỏ. Bên bờ suối là bãi cỏ hẹp lút ngối chạy dài. Phía trên sườn núi là những cây dổi, lát, sến cao vút, thân dài đuồn đuỗn chọc thẳng lên trời xanh. Từ phía dưới những tán cây rậm rạp đó xuất hiện một con nai khá lớn, dễ đến cả trăm ký đang nhẩn nha nhai cỏ rồi tiến ra phía bờ suối uống nước. Khưa giương súng ngắm bắn. Vừa định kéo cò thì bất chợt con nai quay ngoắt chạy vào trong rừng. Khưa tỏ ra tiếc rẻ, song gã khẳng định rằng sẽ hạ được nó, chỉ cần kiên trì chờ đợi.
Theo Khưa thì ở những khu rừng dọc dãy Hoàng Liên Sơn và Tây Côn Lĩnh đều có nai và hoẵng. Ngày xưa, gã đã từng bắn hạ một con nai nặng tới 150 kg ở đây khi nó ra bờ suối uống nước. Nai là loài ăn cỏ, quả, và các loại hoa màu. Nó không bao giờ ở một nơi nhất định mà luôn di chuyển để kiếm ăn. Chúng thường kiếm ăn ở các trảng cỏ, bên bờ suối, trên các sườn núi cỏ gianh. Ở trong rừng nó tước vỏ cây dẻ, cây thông để ăn như bọn sơn dương. Nó là loài ưa ăn muối nên hễ ở đâu có đất sét hoặc than tro là lần đến.
Nai thường ăn đêm. Ban ngày chúng trú ẩn trong rừng sâu để nhai lại. Nai già, có gạc cứng mới dám ở lâu trong rừng rậm. Chúng ưa ở rừng gai thưa và leo trèo lên đỉnh núi để nhòm ngó được xa. Vào mùa khô, đám thợ săn cứ phục kích ở bên suối hoặc bên những vũng nước chắc chắn sẽ bắn được nai. Mùa mưa thì phải lần theo dấu chân hoặc rình ở những khu rừng thưa vào chạng vạng sáng.
Nai là loài rất ngờ nghệch, hôm trước bị bắn trượt, hôm sau lại tìm đến chỗ đó kiếm ăn. Có khi săn đuổi riết quá lại lơ ngơ chạy về chỗ cũ, vì vậy nai rất dễ bắn. Có thể săn nai về đêm, dùng đèn chiếu hoặc lợi dụng ánh trăng. Bắn nai cũng phải nhắm trúng tim, óc hoặc xương sống nó mới chịu quỵ xuống. Nếu trúng chân hoặc bụng nó vẫn có thể chạy thoát được. Khi nó chạy thoát thì không được đuổi theo ngay mà phải kiên trì chờ đợi. Nếu đuổi theo ngay sẽ làm nó sợ và chạy xa hơn. Thông thường sẽ tìm thấy nó nằm ở vũng nước hoặc bên bờ suối. Nếu nó bị thương mà không thấy có dấu máu thì không nên đi tìm làm gì cho mệt.
Đối với dân săn bắn chuyên nghiệp như Khưa, Cheng, Mìn, Sên, họ không bao giờ bắn nai cái có chửa vì ngoài lý do để nó sinh đẻ còn là vấn đề liên quan đến tâm linh. Dân săn thú tin rằng, nếu giết chết nai chửa, cả năm đó sẽ chỉ gặp xui xẻo, thậm chí mất mạng trong rừng. Chuyện này không biết có đúng không, nhưng rừng xanh luôn huyền bí mà đám thợ săn luôn tin những gì người đi trước dạy lại.
Con nai có giá nhất ở bộ gạc, nhung và cả cái đầu. Nhà giàu thường trả giá cao mua về treo trong nhà làm cảnh. Thịt nai ngon, mềm, bổ, xương nấu cao khá tốt. Khưa dạy tôi chi tiết cách phân biệt dấu chân nai với các loài thú khác. Vết chân nai đực sẽ để lại dấu hai móng nhọn, phía sau gót tròn, chẻ riêng hai móng, ở giữa là vệt lòng của hai móng chân. Căn cứ vào vệt của hai móng trước và móng chân sau có thể đoán tuổi của con nai và biết được là vết chân nai cái hay nai đực (?!). Nai nhỏ thì dấu hai đầu móng nhọn và khép lại gần nhau, dấu ở bờ móng sắc cạnh, hai móng thoái hóa cũng in mờ trên đất và gần nhau. Nai càng lớn thì hai đầu móng chân càng tõe rộng ra và kém nhọn đầu, gót chân dầy lên và thấy vết chân sau nhỏ hơn vết chân trước, dấu ở bờ móng kém sắc cạnh, gót chân choãi rộng ra, hai móng thoái hóa cũng rộng hơn, các vết chân trước và sau cách xa nhau dần. Vết chân nai cái nhỏ như chân nai đực con, khoảng cách hai móng hẹp hơn.
Nai là loài hiền lành nhưng sống dai. Cách đây mấy năm chính Khưa đã bắn gục một con nai tại chỗ này. Tưởng nó đã chết bèn treo súng vào gạc nó rồi nhảy xuống suối tắm. Nào ngờ nó tỉnh dậy dông tuốt cả súng vào rừng. Chuyến đó lần theo cả ngày mà không thấy tăm hơi đâu.
Săn nai về mùa đông thường dễ gặp vì đó là mùa động dục, chúng thường phát ra tiếng kêu và về các đồng cỏ, ven suối uống nước.
Sau mấy tiếng giảng giải, ông mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu, trải ánh nắng ấm áp khắp mọi nơi mà không thấy con nai quay lại. Khưa quyết định chia thành 3 hướng để lần theo dấu chân nó. Tôi và Khưa ngược dòng Nậm Khòa tiến sâu vào rừng.
Sau hai giờ đi bộ không biết mệt mỏi, qua những rừng cây cao, lá cây đan sin sít, không một giọt nắng nào lọt qua được, chúng tôi tới sườn một ngọn núi cao chót vót, chỉ có những cây thông hiên ngang vươn thân hình sù sì lên trời. Mấy chú bìm bịp đậu tít trên cao im lìm, những con gõ kiến sặc sỡ gõ côm cốp vào vỏ cây dầy. Tiếng hót du dương của chú sáo đen bất ngờ vang lên từ những vách đá. Phía dưới dòng suối, ngoài bìa rừng lau lách, chim sâu, chim bông lau ríu rít hát ca. Một chú thỏ rừng lông trắng len lén men theo bìa rừng, thận trọng nhảy cà nhắc. Chú sóc nâu nhảy thoăn thoắt từ cây nọ sang cây kia và bỗng nhiên dừng lại, dựng cao đuôi lên đầu, bất ngờ nhảy bổ vào bụi dương sỉ răng cưa xinh đẹp mọc tua tủa dưới chân tảng đá lớn.
Tôi đang mải thả hồn theo bước nhảy của những loài vật nhỏ bé, đáng yêu thì Khưa vỗ vai bảo dừng lại. Theo hướng chỉ tay của Khưa tôi nhìn thấy một con nai đang đứng trên đỉnh núi đá ngỏng cổ nhìn ngó xung quanh. Chúng tôi nhẹ nhàng, thận trọng từng bước lần dưới những tán lá rừng, sau những bụi cây để tiến về phía nó. Khi đã tiến đến một lùm cây khá gần, ước chừng chỉ cách con vật 50m, Khưa nhẹ nhàng lách súng qua kẽ lá hướng về phía nó. Con nai tội nghiệp vẫn nhẩn nha ngóng nhìn những ngọn núi nhấp nhô. Nó không biết rằng ngay dưới chân nó, họng súng kíp sắp bốc mùi khét lẹt.
Đoàng. Một tiếng nổ đanh ngọn, con nai đáng thương nhảy cẫng lên rồi gục xuống. Chúng tôi vạch những đám dây leo chằng chịt tìm lên, vừa tiến đến cách nó còn 10m thì nó chợt vùng dậy chạy như điên xuống phía thung lũng. Máu hồng tươi in loang lổ trên nền đá sỏi, trên những chiếc lá khô cong queo. Khưa khẳng định rằng con nai này đã bị trúng phổi và họng, không thể sống lâu được. Theo vết máu của nó vung vãi khắp nơi chúng tôi xăm xăm thả dốc. Vết máu cứ ít dần, vón cục, thâm sì. Vậy mà cũng phải mất hơn tiếng rượt theo chúng tôi mới tìm thấy xác nó nằm bên suối.
Sên, Mìn, Cheng theo tiếng súng tìm đến. Mìn đang kéo con nai đã tắt thở ra khỏi bụi gianh, bất chợt gã thả ra và dán mắt xuống mặt đất rồi hét lên vì sung sướng. Cả Khưa, Cheng, Sên đều lao vào vạch các bụi cỏ gianh, bụi lau để tìm kiếm một cái gì đó, mặc xác con nai chỏng chơ giữa bãi cỏ. Khưa bảo rằng: “Trúng lớn rồi, ở đây có trăn”.
(Còn tiếp...)
(P/S: Đây là ký sự viết năm 2000, tức là cách nay 21 năm. Khi đó, rừng rú ở Hoàng Su Phì còn rậm rạp, thú dữ còn nhiều và việc săn bắn chưa được coi là phạm pháp. Câu chuyện này lạc hậu rồi, nhưng đọc lại để đắm mình vào một thời kỳ huyền bí lãng mạn với rừng già của người dân vùng cao. Chuyện đã cũ, đọc cho vui và hiểu được sự cầu kỳ của kỹ năng săn thú thời xưa, các bố chớ có ném đá là lâm tặc nhé).
Chú thích ảnh: Tác giả trong chuyến đi săn ở rừng Hoàng Su Phì năm 2000.
rượu vang Ý giá bao nhiều 在 Khoa Pug Youtube 的最讚貼文
Thanh niên hai lúa vào buffet 5 sao học làm sang ăn uống theo kiểu quý tộc và cái kết cười té ghế.
- Khách sạn 5 sao Sheraton tại Sài Gòn có tổ chức tiệc buffet 5 sao nhân dịp lễ Halloween nên khá vui, các bạn phục vụ đều hóa trang thành các nhân vật ma quái trên phim.
- Giá vào cổng ăn buffet 5 sao hải sản là 1tr4/người chưa bao gồm thuế và phí. Buffet rất đáng đồng tiền, tôm hùm, ghẹ, cua, tôm tít, tôm càng...đều được ăn thoải mái không giới hạn số lượng. Ngoài ra còn có các món á âu, ấn...
- Đây là buffet 5 sao đầu tiên mình ăn mà có ghẹ, mình ăn khá nhiều chỗ cũng tầm giá 1tr5/người nhưng lại không có ghẹ, đây là điểm + cho nhà hàng Sheraton này.
- Tráng miếng rất nhiều bánh kem nha, khoảng hơn 20 30 loại, tha hồ ăn, do mình thích ngọt :P
- Được miễn phí tất cả các loại rượu vang, bia, nước ngọt.
- Tổng chi phí là 3 triệu cho 2 người.
- Giữ xe qua 22h là 20k/chiếc xe máy nha.
- Thuế 10% và phí 5%.
- Đia chỉ: Tầng 1 Sheraton Saigon Hotel & Towers, 88 Đồng Khởi, P. Bến Nghé, Quận 1, TP. HCM
- Bạn nào ăn ở đây rồi commet cho mình biết ý kiến nhé.
- Đăng ký kênh và bật thông báo để xem những video review tiếp theo nhé.
- FB: https://www.facebook.com/pugk.youtube
- Fanpage: https://www.facebook.com/pugkpet/